Một mình

Truyện ngắn “Một mình”…. Có một sáng ngày bình thường mới !

nằm cuộn tròn trong chăn , chả quan tâm hôm nay thứ mấy, ngày mấy, và biết để làm gì nhỉ, có gì khác hôm qua và mai cũng thế thôi…

Ước gì có tiếng chân ai nhè nhẹ, rón rén đâu đó đi tới, lui trước sân nhà. Có mùi huơng của cà phê Osaka sát nhà hai căn thơm bay phảng phất vùng xanh, ngập tràn thương nhớ cảnh ngồi đồng quán như một thói quen, ghiền chỗ ngồi mà phải là chỗ hàng ngày thì mới sướng… hương cafe sẽ đánh thức anh dậy, hay hương tóc em làm anh mỉm cười vu vơ, vùi sâu thêm vào giấc mộng ….và hai đứa nhìn nhau cười mừng cho mình một ngày mới còn hít thở, đơn giản bây giờ là hít thở mà cũng khó khăn lo lắng, sống chung với covid thật không hề dễ dàng, không sướng một chút nào, không thấy tương lai gì cả, như một nỗi buồn mênh mang ” khóc cho vơi nỗi sầu… ” mà chả vơi miếng nào *

Như một tiếng thở dài, như tiếng chắc lưỡi của hai con thằn lằn,  con này đi kiếm con kia để mà tiếc rẻ, than vãn buồn cười.

Như bóng hình ai nằm vấn vương đâu đó để nhìn thời gian qua đi chậm rãi như rùa, lắng nghe tiếng vọng của đồng hồ tích tắc đều đều chán ngắt…

Nằm chán chê !!!

cũng bắt đầu phải đứng lên và sống cho một ngày bình thường mới mà *

Có một buổi trưa, anh nhìn qua cửa  lớn, nhìn những con đường vắng lặng, những âm thanh quen thuộc đâu đó, trong tiềm thức mà bây giờ không còn nghe được, nghĩ lại cũng buồn, biết làm sao ! nhìn lên cao mây bay lửng thửng, vô vọng về đâu ! hỡi đám mây kia, có biết ta đang nhớ đến ai  ? đồ vô tích sự chỉ lang thang là giỏi *

Bầu trời trong xanh báo ngày nắng đẹp, chỉ có tiếng còi xe nghe như chiụ đựng số phận con người mong manh, thật thảm thương, cay đắng… tiếng hú  nghe như ” muốn khóc ” và thút thít suốt đêm  !

Tội tình chi vậy trời  *

…. những tia nắng nóng bỏng điên cuồng đang bao trùm không gian yên ả, bồi hồi xúc động như trái tim thắt lại, tiếng chim hót ríu rít vô tình xé nát màn sương. Anh ước gì , rất nhẹ nhàng em đến bên anh, vòng tay em  khoá chặt cổ anh – cho anh  chút hơi ấm . Em sẽ áp má ,dụi tóc trên vai anh  phải không ? Anh  chỉ cần nghe hơi thở của em để biết được rằng anh đã có em trong đời …với cơ thể căng tràn sức sống làm trái tim anh bừng bừng phấn chấn một ước muốn kỳ lạ mãnh liệt dâng trào lên cao độ *

Có một buổi chiều, đứng trước hiên nhà mà cũng sợ … Qua khung cửa sổ ánh điện lờ mờ có đôi bóng chim câu chụm đầu.

Làm anh tưởng tượng hai vòng tay anh em xoắn xít,  khắn khít , đan chéo  nhìn nhau mê đắm !

Anh bỗng tuởng đến đôi bờ môi ngọt lịm và bờ vai run rẩy khi anh trao nụ hôn lần  đầu bên em.

Và những ngón tay cuả em đan chặt vào tay anh, từ đó em không còn lo lắng khi ngồi bên nhau.

Anh yêu em nhiều đến  bao nhiêu …mặc dù ta vẫn ở yên trong nhà mà !

Ở yên để mà yêu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *